A-Đề-Sa ngay tức khắc quay về với thầy Avadhutipa của mình, và thời gian từ hai mươi mốt đến hai mươi lăm tuổi, ngài chuyên tâm tu học quan điểm về thực tại của phái Trung Quán. Trong giai đoạn này, ngài cũng tu học với nhiều vị thầy có thành tựu cao cả khác và trở nên cực kỳ thông thạo mọi hệ thống hành trì mật điển. Trên thực tế, ngài cũng có phần tự hào về học vấn uyên bác của mình, cảm thấy mình đã tinh xảo về các bí pháp hộ tâm và cho rằng mình đã quán triệt hết mọi kinh văn của các bí pháp này. Nhưng rồi ngài nhận một linh kiến thanh tịnh của một dakini (không hành nữ), một thiên nữ có những hoạt động không bị vô minh ngăn trở. Trên tay vị dakini cầm nhiều quyển sách chứa đựng những giòng suối bất tận của các hệ thống mật điển này. Vị dakini nói với ngài, “Ở quốc thổ của ông chỉ có một vài kinh văn như vậy thôi , còn ở cõi của chúng tôi thì có rất nhiều”. Sau sự kiện này, niềm kiêu hãnh của ngài đã giảm bớt.
Một ngày nọ, ngài quyết định ra đi và cống hiến tất cả năng lực của ngài cho việc hành trì mật điển để chứng ngộ được tiềm năng toàn vẹn nhất ngay trong cuộc đời này. Rahulagupta, đạo sư kim cang của ngài bèn xuất hiện trong giấc mơ và khuyên bảo ngài không nên làm như vậy, rằng ngài đừng rời bỏ mọi người mà hãy trở thành một khất sĩ. Ngài nên tiếp tục hành trì đều đặn như thế này và sẽ đạt được giác ngộ hoàn hảo khi thời hạn đến. Vì vậy, ở tuổi hai mươi chín, ngài A-Đề-Sa đã nhận từ vị trưởng lão kiên định, ngài Shilarakshita, chiếc y của người xuất gia tầm đạo và được ban cho pháp danh Dipamkara Jnana ,nghĩa là “Người có Trí Tuệ Sáng Suốt như một Ngọn Đèn”.
Trong thời gian mười hai năm đầu, sau khi đắp y, ngài A-Đề-Sa tu học tại Tu Viện Odantapuri với bậc thầy vĩ đại Dharmarakshita, tác giả của bản văn nổi tiếng lojong (blo-sbyong, luyện tâm) về cách thuần tịnh thái độ của chúng sanh, Pháp Luân của Vũ Khí Sắc Bén (The Wheel of Sharp Weapons). Họ tập trung hết vào Tiểu thừa hay các phạm vi tâm trung bình làm cỗ xe dẫn đến sự giải thoát, nhưng ngài A-Đề-Sa luôn cảm thấy không thỏa mãn. Ngài mong mỏi tìm được con đường nhanh nhất để chứng ngộ tiềm năng toàn vẹn của mình.
Đạo sư kim cang Rahulagupta nói với ngài rằng: “Vấn đề không phải là con đã nhận được bao nhiều linh kiến thanh tịnh, mà con phải rèn luyện để phát triển lòng quan tâm yêu thương, bi mẫn, và bồ đề tâm hồi hướng hoàn toàn vì lợi ích của chúng sanh, để đạt được giác ngộ”. Đạo sư khuyên ngài hãy toàn tâm toàn ý gắn bó với Đức bổn tôn Quán Thế Âm, nối kết tâm mình với bổn tôn và tu tập để giác ngộ thì ngài mới có thể giải thoát mọi người ra khỏi luân hồi, vòng tái sanh thiếu sự khống chế. Chỉ khi đạt được thành tựu này thì ngài mới chứng ngộ được tiềm năng trọn vẹn của mình.
Tại Vajrasana, Kim Cang Pháp Tòa, ở tân Bồ Đề Đạo Tràng, trong khi đi nhiễu quanh tượng đài đại bảo tháp xá lợi để bày tỏ lòng tôn kính Đức Phật, ngài A-Đề-Sa nghe thấy hai bức tượng thì thầm với nhau trong một hốc tường ở phía trên đầu mình. Bức này hỏi bức kia: “Nếu ông ước muốn đạt đến giác ngộ nhanh nhất thì ông nên tu tập pháp gì?” Câu trả lời là: “Một tấm lòng tận tụy với bồ đề tâm.” Và trong khi A-Đề-Sa đi nhiễu quanh vòm của tượng đài bảo tháp, thì một bức tượng Phật, Đức Thế Tôn, nói với ngài rằng: “Này vị khất sĩ, nếu ông mong muốn chứng ngộ tiềm năng toàn vẹn của mình một cách nhanh chóng thì hãy rèn luyện lòng từ ái, bi mẫn và bồ đề tâm.”
Lúc bấy giờ, bậc thầy nổi tiếng nhất nắm giữ toàn bộ những giáo huấn về cách phát triển tâm bồ đề là ngài Pháp Xứng, Bậc Thầy Siêu Phàm ở Suvarnadvipa, Tiểu Đảo Vàng. Vì vậy, cùng với một nhóm 125 vị tăng uyên bác, ngài A-Đề-Sa bắt đầu lên đường trên một thương thuyền đi về hướng Tiểu Đảo Vàng, tân Sumatra. Vào thời đó, một chuyến du hành dài ngày trên đại dương không phải là một chuyện dễ dàng và họ đã có một chuyến đi cực kỳ khó khăn với giông tố, cá mập và bị lạc hướng. Phải mất mười ba tháng gian khổ mới hoàn tất được cuộc hải trình, nhưng ngài A-Đề-Sa không hề nản lòng trong suốt chuyến đi.
Cuối cùng thì họ cũng vào được bờ. Ngài A-Đề-Sa không đi ngay đến gặp bậc thầy nổi tiếng, thay vì vậy , trong suốt hai tuần liền , ngài lại ở cùng với nhóm môn đồ của vị thầy này. Ngài tìm cách gợi chuyện với họ để lấy thông tin về người thầy của họ và nhất là toàn bộ tiểu sử của vị thầy này. Điều đó cho chúng ta thấy tầm quan trọng của việc tìm hiểu thấu đáo về một bậc thầy tâm linh và phối kiểm trình độ của vị thầy ấy trước khi ta đến tu học với họ.
Trong lúc đó, Vị Thầy Siêu Phàm ở Tiểu Đảo Vàng đã nghe về chuyến đi tầm sư học đạo của vị tăng uyên bác và các khất sĩ đồng hành của ông từ Ấn Độ. Vị thầy triệu tập cộng đồng tăng chúng của mình lại để chuẩn bị đón chào và khi ngài A-Đề-Sa đến, họ đã cùng nhau thực hiện nhiều buổi lễ long trọng mang lại sự cát tường cho tương lai. Vị thầy cũng tặng cho ngài A-Đề-Sa một tượng Phật và tiên đoán rằng một ngày nào đó, ngài sẽ điều phục tâm thức của cư dân ở vùng Đất Tuyết phương Bắc.
Ngài A-Đề-Sa ở lại Tiểu Đảo Vàng mười hai năm, say sưa học tập với vị thầy này. Đầu tiên ngài nghiên cứu Hiện Quán Trang Nghiêm Luận(mNgon-rtogs rgyan, Skt. Abhisamaya-alamkara), những chỉ giáo của Đức Di Lặc Toàn Thắng để thấu hiểu lời dạy của Đấng Toàn Trí trongKinh Bát Nhã Ba La Mật Đa (Sher-phyin-gyi mdo, Skt. Prajnaparamita Sutra). Ngài dần dần lãnh hội toàn bộ những lời dạy về hành vi rộng lớn từ dòng truyền thừa của Đức Di Lặc và Vô Trước, cũng như những lời dạy của dòng truyền thừa đặc biệt về pháp tu hoán chuyển tâm vị kỷ thành sự quan tâm đến tha nhân mà Bồ Tát Tịch Thiên (Shantideva), người con tâm linh của Đấng Chiến Thắng, đã thọ nhận trực tiếp từ chính Đức Văn Thù Sư Lợi cao quý và toàn hảo. Sau khi chứng đắc hoàn toàn bồ đề tâm qua những phương pháp này, ngài A-Đề-Sa trở về Ấn Độ lúc bốn mươi lăm tuổi, và sau đó hầu hết thời gian, ngài đã sống ở tu viện Vikramashila.
Tổng cộng, ngài A-Đề-Sa đã được tu học với 157 bậc thầy vĩ đại. Tuy nhiên, ngài có sự kính trọng đặc biệt với vị thầy cao quý ở Tiểu Đảo Vàng và những phương pháp thầy truyền đạt đến nỗi mỗi khi ngài nhắc đến hoặc nghe tên thầy, thì nước mắt ngài lại dâng trào. Sau này, các đệ tử người Tây Tạng của ngài hỏi như vậy có phải là ngài ưa thích vị thầy này nhiều hơn với các vị thầy khác không, ngài A-Đề-Sa trả lời, “Ta không có sự phân biệt nào giữa các vị thầy tâm linh của mình, nhưng vì nhờ lòng tốt của vị thầy siêu phàm ở Tiểu Đảo Vàng mà ta đạt được tâm an lạc và lòng tận tụy với bồ đề tâm.”
——————————————————
Thánh Tổ Kadhampa Atisha Dipamkara
lượt xem 218