
Tôn ảnh: Đức Hộ Pháp Dorje Shugden
Trên một ngọn núi, có một hang động nhỏ, một hành giả đang tĩnh lặng thiền định, ông ta đang thiền định về cái có và không.
Một hôm, trong lúc ông ta thiền định, ông ta thấy trước mặt mình xuất hiện một bà lão, bà ta xin ông ta một bát cháo, ông ta nhẹ nhàng xuất thiền và lấy cháo cho bà lão, lúc này ông ta mới thấy ra bà lão là một người có vẻ mặt từ bi, tuy hình tướng khắc khổ nhưng trông bà rất an lạc, bà nhìn ông ta rồi hỏi: ”Ông làm gì trong cái động này”, ông ta đáp:”Thưa bà, tôi đang thực hành thiền định về tánh không”. Bà lão nói :” Ông đã ngộ được những gì”, ông ta đáp : ”Tôi chẳng đạt được gì cả”. Bà lão đặt cái bát xuống và nói : ”Ông thực hành cái không mà mong muốn ngộ thì đó đã là có, ông mà thực hành như vậy thì hết đời này ông cũng chỉ là con quỷ chấp ngã mà thôi”. Ông ta hỏi : ”Vậy tôi phải làm gì’?”, bà lão đập bề cái bát, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Sao bà lại đạp bể chiếc bát, đó là cái bát duy nhất của tôi”, bà lão đáp: “Khi ông còn thấy cái của tôi thì đừng mong đạt tánh không”, ông ta hoạt nhiên khai ngộ, ông ta quay nhìn sang bà lão, thì bà lão đã đi từ lúc nào, ông khẽ mỉm cười và rủ chiếc y đầy bụi bặm, rồi ngồi tận hưởng hỷ lạc của sự thật.
~H.H 17th Kadham Dongchen Rinpoche~